Chào mừng đến với Jaigontown: Một đêm nơi âm thanh, tâm hồn và sân khấu hòa làm một

“Jaigontown” không chỉ là một buổi hòa nhạc thông thường—mà còn là một lời tuyên bố. Dàn nhạc Jaigon Orchestra đã chứng minh rằng các ban nhạc Việt Nam có thể dàn dựng những màn trình diễn đẳng cấp thế giới mà không hề nao núng. Từ những màn trình diễn sân khấu đến những màn hát hò hỗn loạn, đêm nhạc là sự kết nối thuần túy, đánh dấu một chuẩn mực mới cho âm nhạc sống địa phương.

Trong bối cảnh âm nhạc underground đang phát triển mạnh mẽ nhưng vẫn còn khiêm tốn của Việt Nam, những buổi hòa nhạc solo quy mô như thế này rất hiếm hoi - gần như là huyền thoại. Hầu hết các nghệ sĩ địa phương đều chia sẻ hóa đơn, tham gia các nhóm nhạc tập thể, hoặc mở màn cho các nghệ sĩ lưu diễn. Việc chứng kiến ​​một ban nhạc nội địa nắm toàn quyền kiểm soát sân khấu, dàn dựng và dẫn dắt câu chuyện trong suốt một đêm diễn lại là một trải nghiệm hoàn toàn khác. Nhưng Jaigon Orchestra chưa bao giờ là "hầu hết các ban nhạc".

"Jaigontown", buổi hòa nhạc solo đầu tiên của họ không có nhạc mở màn, không có sự phô trương, không có sự xao nhãng. Chỉ có Jaigon, âm thanh của họ, và vài trăm người sẵn sàng sống trong âm thanh ấy suốt hai giờ đồng hồ. Ngay từ khoảnh khắc bước vào, rõ ràng đây sẽ không phải là một buổi diễn indie thông thường. Nó gần gũi hơn với nhạc kịch.

Thiết kế sân khấu phản ánh sự phát triển của ban nhạc qua từng năm. Mỗi góc, đạo cụ và hiệu ứng ánh sáng đều gợi nhớ đến hình ảnh từ những đĩa đơn trước đây của họ: ánh đèn neon mờ ảo của Chinatown, sắc hoàng hôn u buồn của Leo Cây, và chút hoài niệm le lói xuyên suốt toàn bộ danh sách đĩa nhạc của họ. Sự tỉ mỉ đến từng chi tiết khiến nó không còn giống một buổi hòa nhạc mà giống như bước vào thế giới của Jaigon hơn.

Và ngay từ bài hát đầu tiên, đám đông đã hòa nhịp cùng họ. Họ không cần màn khởi động hay người khuấy động; sự phấn khích của khán giả đã dâng trào. Sự kết nối giữa sân khấu và sàn diễn thật sự bùng nổ, mạnh mẽ. Dàn nhạc Jaigon, với tất cả những khuynh hướng sân khấu của mình, vẫn mang đến cảm giác gần gũi đến lạ thường - cùng nhau chia sẻ những câu chuyện cười, những ánh mắt và những câu chuyện.

Nửa đầu của album dựa trên những tác phẩm trước đó của họ, gợi nhắc mọi người về nguồn gốc của họ: một tập thể lấy cảm hứng từ nhạc ska, đã phát triển thành một trong những nghệ sĩ alternative đặc trưng nhất Việt Nam. Những ca khúc từ danh mục âm nhạc ban đầu của họ chuyển đổi giữa sự vui tươi và u sầu, tất cả đều được thể hiện một cách chính xác sắc nét. Đó không phải là nỗi nhớ - mà là sự phản chiếu, một kho lưu trữ sống động về hành trình nghệ thuật của chính họ.

Từ Ska Roots đến Street Legends

Được nửa chặng, ban nhạc lùi lại một bước - theo đúng nghĩa đen. Đèn mờ dần, và một đoạn phim tài liệu ngắn bắt đầu chiếu trên màn hình lớn phía sau họ.

Trong một ngành công nghiệp thường bị ám ảnh bởi những bước tiến về phía trước, khoảnh khắc dừng lại để nhìn lại này thật sự mạnh mẽ. Bộ phim ghi lại hành trình của Jaigon từ một ban nhạc ska nhỏ chơi nhạc ở những quán bar chật chội đến khi trở thành một hiện tượng toàn quốc. Những đoạn clip lưu trữ, những buổi biểu diễn tạm bợ, và khoảnh khắc Khu Phố Tàu bùng nổ trên khắp các không gian trực tuyến của Việt Nam.

Ban nhạc đã thẳng thắn đáp trả cái mác "one-hit wonder" (chỉ nổi lên sau một bản hit). Đối với một nhóm nhạc đã liên tục định hình âm nhạc trong nhiều năm, khái niệm này thật nực cười. Chinatown không phải là một ngoại lệ; đó là một sự kết tinh tự nhiên. Xem phim tài liệu đã thấy rõ điều đó. Và xét theo phản ứng của đám đông khi những bản nhạc cũ được tái hiện trước đó trong buổi diễn, mọi người đã biết điều này. Họ đến đây không phải vì một bản hit duy nhất; họ đến vì Jaigon.

Khi đèn bật sáng trở lại, ban nhạc xuất hiện với diện mạo hoàn toàn mới. Đúng nghĩa đen. Trang phục mới với nguồn năng lượng mới lan tỏa từ sân khấu. Nửa sau mạnh mẽ hơn, dữ dội hơn, đôi lúc gần như hung hãn. Dàn nhạc Jaigon đã đánh đổi một phần vẻ ngoài bóng bẩy trước đó để lấy sự mãnh liệt thô sơ.

Khán giả, thật đáng khen, không hề nao núng. Họ thích nghi ngay lập tức. Nửa đầu là sàn nhảy, nửa sau lại biến thành một mosh pit nhẹ nhàng. Nhưng đó không phải kiểu hỗn loạn thường thấy ở một buổi diễn hardcore; đây giống một sự giải tỏa vui vẻ, một kiểu điên rồ thân thiện hơn. Mọi người xô đẩy, nhảy nhót, cười đùa và đỡ lấy nhau khi ai đó ngã. Đối với nhiều người hâm mộ trẻ tuổi, đây có lẽ là lần đầu tiên họ được trải nghiệm thứ năng lượng cộng đồng, vật lý định nghĩa nên âm nhạc sống ở mức tinh khiết nhất.

Rồi, điều đó, tất yếu, đã xảy ra. Những nốt nhạc mở đầu của Chinatown vang lên, cả khán phòng như vỡ òa. Điện thoại reo lên, tay giơ cao hơn, và điệp khúc vang lên như nhịp đập trái tim. Ban nhạc chơi lại một lần. Rồi hai lần. Rồi lại một lần nữa, bởi vì khán giả không muốn kết thúc. Giữa lượt chơi đầu tiên và thứ hai, một người trong đám đông bị thương, một tai nạn nhỏ trong sự hỗn loạn, nhưng ban nhạc ngay lập tức dừng lại. "Mọi người ổn chứ?" họ hỏi từ trên sân khấu, giọng nói đầy sự quan tâm chân thành. Khi chắc chắn mọi thứ đều ổn, họ lại bắt đầu chơi, to hơn trước.

Ban nhạc Việt Nam cần

Khi những nốt nhạc cuối cùng lắng xuống và ánh đèn bật sáng, Jaigon vẫn không biến mất sau cánh gà. Họ tiến về phía đám đông. Ký tặng poster, tạo dáng chụp ảnh, ôm chầm lấy người hâm mộ.

Xét trên nhiều phương diện, “Jaigontown” là một lời khẳng định về những gì âm nhạc Việt Nam có thể làm được. Mọi thứ, từ âm thanh tinh tế đến những chuyển cảnh sân khấu liền mạch, đều toát lên sự chuyên nghiệp và đam mê. Bạn có thể cảm nhận được hàng giờ đồng hồ lên kế hoạch đằng sau từng giây phút của buổi biểu diễn.

Nhưng vượt xa sự hoàn hảo về mặt kỹ thuật, điều thực sự gây được tiếng vang chính là những gì Jaigon Orchestra đại diện: khả năng. Các buổi biểu diễn của họ thu hút cả trẻ em mới tốt nghiệp trung học lẫn những người đi xem nhạc lâu năm. Họ khéo léo biến những bản phối phức tạp trở nên dễ tiếp cận, những ý tưởng thử nghiệm trở nên hấp dẫn, và những đoạn riff mạnh mẽ dễ nhảy.

Một số người có thể cho rằng khán giả của họ chủ yếu là người trẻ. Có thể đúng là vậy. Nhưng đó chính là vấn đề. Những đứa trẻ đang hát bài Chinatown lần thứ ba có thể là thế hệ nhạc sĩ, kỹ sư âm thanh và người xây dựng sân khấu tiếp theo. Nếu Dàn nhạc Jaigon có thể thắp lên tia lửa đó, thì họ đã làm được nhiều điều cho nền âm nhạc alternative Việt Nam hơn bất kỳ ban nhạc nào khác.

Là một người đã theo dõi sự phát triển của bối cảnh này trong nhiều năm, thật khó để không cảm thấy tự hào. Sự trỗi dậy của Dàn nhạc Jaigon cho thấy âm nhạc địa phương có thể - và nên - hướng đến những tầm cao hơn. Giá trị sản xuất, sự sáng tạo, khả năng kể chuyện, sự kết nối - tất cả đều trong tầm tay. Họ là minh chứng cho thấy một ban nhạc đến từ đây có thể chơi nhạc với cùng cường độ và nghệ thuật như bất kỳ ban nhạc nào khác trên thế giới.

Và đối với khán giả, đó là một lời nhắc nhở rằng âm nhạc sống vẫn luôn kỳ diệu. Ngay cả trong một thành phố tràn ngập xu hướng, phát trực tuyến và khả năng tập trung ngắn ngủi, một ban nhạc vẫn có thể kéo tất cả mọi người vào một trải nghiệm chung vừa mang tính toàn cầu vừa đậm chất địa phương.

Dàn nhạc Jaigon đã xây dựng nên một thị trấn! Nơi âm thanh, câu chuyện và sự chân thành song hành. Và bất cứ ai may mắn có mặt ở đó, trong khoảnh khắc, đều trở thành một công dân của Jaigontown.

Ảnh: Vương Gia Bảo

Bài viết liên quan \\\

Album Review

CÚT LỘN – Dzữa [2025]

CÚT LỘN’s Dzữa captures the band’s full transformation — from chaotic punk pranksters to a dark, disciplined force. Recorded by Bomb and produced by Sọt, the seven-track EP blends unfiltered aggression with precision and weight. From the title track’s feral

Đọc thêm »