Với album “Bản Ballad Của Tèo,” nhân vật chính có một sự thay đổi không lường trước, chuyển hướng khỏi cái kết u ám, đầy tự tôn của “The One Who Hold The Fire.” Với mười bài hát, giống như album trước, “Bản Ballad Của Tèo” mang cảm giác như một tấm gương phản chiếu một phiên bản khác của vấn đề.
Sự khởi đầu bùng nổ
Mở đầu bằng “Mặc Cho Những Vết Thương Còn Ở Lại,” album ngay lập tức tạo nên giai điệu, đối lập với bản nhạc trước đó với âm hưởng alternative cổ điển. Trống dồn dập và riff guitar mạnh mẽ dần leo thang cho đến cuối bài. Mọi thứ diễn ra với tốc độ cao, bùng nổ từ đầu đến cuối, như một lời tuyên bố táo bạo sẵn sàng đối đầu với bất cứ điều gì phía trước – một thứ năng lượng tích cực liều lĩnh.
Như XOI từng chia sẻ, “Lò Gạch” là một trong những bài hát đầu tay của họ và cũng là một trong những bản tình ca hiếm hoi. Lấy cảm hứng từ lời bài hát “Ước gì ngày nào cũng như thế” của Nam Cao, hai nhân vật chỉ đơn giản mong muốn được sống trong thế giới nhỏ bé của riêng mình, tránh xa xã hội đầy rẫy những rắc rối. Giai điệu chậm rãi, kết hợp với tiếng trống dồn dập và giọng hát thiên thần, bao bọc người nghe như một vòng tay ấm áp.
Lời thú tội của Tèo
Với “Không Còn Xa Nữa,”, chúng ta được thoáng nhìn thấy một khía cạnh khác trong cuộc sống của nhân vật chính, gánh nặng trách nhiệm cá nhân đối với gia đình. Những đoạn riff guitar alternative được xử lý tinh tế tạo nên không khí vừa hy vọng vừa chua xót, níu kéo viễn cảnh về một ngày mai tốt đẹp hơn.
Tiếp tục với bài “ Cái Mấy Chốc Nữa Thôi,” tiếng guitar đệm hòa quyện liền mạch với giọng hát của Cường, kết thúc bằng đoạn độc tấu guitar đầy phấn khích, đưa tâm trạng lên một tầm cao mới.
Nhưng “Bản Ballad Của Tèo” sau đó đã phá vỡ nhịp điệu đó, kéo ta trở về thực tại khắc nghiệt với âm thanh u ám và tiếng đàn sắc bén, chói tai. Giọng hát run rẩy, kiệt sức của Cường mang đến một vẻ đẹp ám ảnh, tạo nên một bầu không khí hoàn toàn khác biệt so với phần còn lại của album, mặc dù đó là ca khúc chủ đề.
Tiếp theo là "Ngày Về", với tiếng piano nhẹ nhàng vang lên trước khi tiếng trống dồn dập và tiếng guitar giòn giã ập đến. Giọng hát trong trẻo như một người mẹ đang dạy con bài học cuối cùng. Ngay sau đó là "Mất", với tiếng guitar cô đơn và ngân nga một câu trả lời ngắn ngủi, buồn bã, như thể đang tạm biệt quá khứ. Mặc dù đây là phiên bản tiếng Việt của bài hát cuối cùng trong album trước, nhưng nó cho thấy câu chuyện vẫn chưa kết thúc.
Phản ứng không thể khuất phục
Với "Lấy Hết Đi," ban đầu nằm trong EP đầu tay "Chóm," bài hát từng mang âm hưởng của goth và industrial rock, như một sự đầu hàng. Nhưng trong phiên bản album này, nó đã được tái hiện lại thành một thứ gì đó mang hơi hướng shoegazy và thanh thoát, chuyển mình thành một cảm giác hy vọng dù đã mất tất cả. Bài hát bùng nổ từ đầu đến cuối, đặc biệt là với giọng hát đệm ngắn gọn nhưng chắc nịch và đoạn guitar solo như thể Tèo đang thách thức chính cuộc sống. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là ca khúc nổi bật nhất của album.
Lời tạm biệt chu đáo
Giọng hát hòa quyện vào tiếng sóng biển, vừa êm đềm vừa dữ dội. Với âm thanh dream-pop thôi miên, “Vỡ” đưa ta đến màn cuối, vượt ra ngoài câu chuyện cá nhân của Tèo. Đoạn intro acoustic mang lại cảm giác an ủi, trong khi giọng hát nhẹ nhàng nhưng đầy tuyệt vọng thôi thúc ta hát theo. Khác với “The One Who Hold The Fire,” album này không chìm vào im lặng mà kết thúc bằng một tiếng nổ lớn - hụt hơi, cho ta thấy tất cả những gì họ có.
Dù “Bản Ballad Của Tèo” chỉ có 10 bài, nhưng không hề có ca khúc thừa. Tất cả đều gắn kết chặt chẽ trong cấu trúc ba hồi. Mỗi track đều mang trong mình sự dữ dội — dù là ballad hay rock căng đét — đưa người nghe qua một chuyến tàu lượn cảm xúc không dứt, phản ánh hành trình bất tận của Tèo trong cuộc sống. Dù có thể không phải là cú hit thương mại, nhưng với những ai trân trọng sự chân thành và bộc trực của XOI, album này sẽ chạm đến tận sâu.
Đánh giá: 7.5/10
Từ: Văn Minh Phát Huy