KHÔNG SÓI, KHÔNG SAO — KHI BƯỚC VÀO SHOW, KHÔNG CÒN GÌ ĐỂ BẬN TÂM

"Không Sói, Không Sao" đã chứng minh rằng nền nhạc nặng Việt Nam không cần những cái tên lớn để tạo nên một đêm bùng nổ. Sáu ban nhạc nội địa, một venue kín chỗ, năng lượng cuộn trào—bất kể mưa hay nắng, sân khấu vẫn bốc lửa.

Ban đầu, sự kiện được định hình như màn trở lại bão tố của Alpha Wolf (Úc) tại TP. Hồ Chí Minh. Nhưng khi ban nhạc buộc phải hủy tour Đông Nam Á vì những lý do bất khả kháng, tương lai của show trở nên mơ hồ. Thay vì bỏ cuộc, chúng tôi quyết định chơi tới bến. Điều có thể là một cú hụt hẫng lại biến thành một điều sâu sắc hơn nhiều—một lễ hội dành cho chính cộng đồng của chúng ta, một màn trình diễn gói gọn sự đoàn kết và sức mạnh mà chỉ lineup địa phương mới mang lại.

Và thế là, “Không Sói, Không Sao” ra đời—không chỉ là một câu chơi chữ hài hước mà còn là lời kêu gọi tất cả cùng đứng lên. Không có Sói? Không vấn đề gì. Cộng đồng hardcore và metal hưởng ứng nhiệt liệt, lấp đầy Golden Bird’s ngay cả sau một buổi chiều mưa xối xả. Áo khoác sũng nước, giày nặng trĩu và đồ đạc ẩm ướt không cản nổi bước chân ai tiến vào pit. Kết quả? Một đêm chứng minh rằng sân chơi này không xoay quanh một cái tên nào—mà là tất cả chúng ta cùng nhau giữ lửa.

FINAL HEAVEN: KHỞI ĐẦU MẠNH MẼ

Mở một show chưa bao giờ dễ dàng, nhưng Final Heaven bước lên như thể họ sinh ra để làm điều đó. Ngay từ những nốt đầu tiên, họ đã chứng minh mình là một thế lực đáng để chú ý. Phần trình diễn vừa tight, vừa chan chứa cảm xúc, vừa bùng nổ năng lượng—một combo hiếm có ở vị trí mở màn. Giọng hát mộc mạc, nhạc cụ cuốn hút, họ nhanh chóng khóa chặt sự chú ý của cả căn phòng. Ai còn nghi ngờ việc đến sớm, chắc chắn đã bị họ dập tắt hoàn toàn.

EMPATHIZE:THỔI BÙNG NGỌN LỬA HARDCORE

Tiếp nối là Empathize, và họ biến Golden Bird thành một cơn địa chấn thực sự. Với chất beatdown nặng đô, riff gầm rú và những pha breakdown khiến sàn nhà rung chuyển, đám đông bùng nổ không cần xin phép. Người leo lên sân khấu, giành micro, hét hết mình và lao vào pit. Hardcore đúng nghĩa: nhanh, thô ráp, không khoan nhượng và gắn kết. Empathize không chỉ chơi nhạc—họ thả lửa, và cả căn phòng cháy theo.

UNDER PRESSURE: GIỮ NHỊP CƠN BÃO

Khi Empathize vừa rời sân khấu, dư âm vẫn còn dội lại, và Under Pressure sẵn sàng giữ cơn bão tiếp tục cuộn trào. Cắt từ cùng một chất liệu hardcore nhưng với màu sắc riêng, họ đẩy năng lượng của đám đông lên thêm một bậc. Chuyển đoạn sắc bén, breakdown dồn dập, vocal dữ dội. Ban nhạc và khán giả hòa làm một trong từng câu scream, từng cú đá trong pit. Không trò lố, không khoảng nghỉ—chỉ có nhịp đập thuần túy, nặng và mãnh liệt.

DISTRICT 105: NGƯỜI TÌNH CỦA ĐÁM ĐÔNG

Khi District 105 xuất hiện, không khí như bùng nổ thêm lần nữa. Ngay từ bài đầu tiên, lý do họ là band được yêu thích đã rõ ràng: crowd singalong bùng phát, circle pit mở rộng, kết nối giữa band và fans thật sự không cần phải bàn cãi. Họ chơi với tất cả trái tim, kéo mọi người vào một trải nghiệm vừa hoang dại vừa thanh lọc. Đây không chỉ là một setlist—đây là sự giải tỏa chung, như thể mọi nỗi niềm được hét ra cùng nhịp nhạc.

THÁNH DỰC: CHỦ LỰC METAL

Mang một làn gió khác biệt vào lineup, Thánh Dực là band metal duy nhất trong đêm và họ tự hào vì điều đó. Setlist là một màn công phá đỉnh cao: growl gầm rú, guitar bén như dao, trống dồn dập như sấm và một lớp keyboard u ám, khiến âm thanh vừa mạnh mẽ vừa ma mị. Pit lúc này không còn luật lệ nào ngoài headbang hết cỡ, tóc tung bay và adrenaline tràn ngập. Nửa crowd chắc cần Salonpas sau set của họ. Metal chưa bao giờ dữ dội đến thế, và khán giả chỉ muốn nhiều hơn nữa.

DIARSIA: KHÉP LẠI VỚI DEATHCORE CHÍ MẠNG

Khép lại đêm diễn không gì khác chính là Diarsia, và đó là cách tuyệt vời để ra về. Dẫn đầu là ban nhạc Jazzika đầy lôi cuốn, ban nhạc đã tạo nên một làn sóng hybrid deathcore—đầy rẫy những đoạn riff kỹ thuật, những đoạn break giật gân và những cú drop cực mạnh khiến không một chiếc cần cổ nào không bị gãy. Đám đông vẫn tràn đầy năng lượng mặc dù đã một giờ trôi qua, một lần nữa chứng minh rằng ở Việt Nam, chúng tôi không rời đi trước khi nốt nhạc cuối cùng kết thúc. Buổi biểu diễn của Diarsia có mọi thứ: sự hiện diện trên sân khấu, khả năng kiểm soát đám đông, sự tàn bạo tuyệt đối và cảm giác vui sướng bất ngờ đến từ việc chia sẻ một điều gì đó nặng nề đến vậy với rất nhiều người cảm nhận sâu sắc về nó.

MỘT SCENE NƠI CHÚNG TA ĐỨNG VỚI NHAU

Những gì bắt đầu như một cú trượt lịch trình đã hóa thành một cột mốc đáng nhớ. Không Sói, Không Sao không chỉ là phương án dự phòng—mà là một lời nhắc rằng scene hardcore/metal Việt Nam đang sống, đang thở và được nuôi dưỡng bởi điều lớn hơn cả sự rầm rộ: cộng đồng.

Mưa không dập tắt nổi nó. Thay đổi lineup không lay chuyển được nó. Việc thiếu một tên tuổi quốc tế lớn không hề làm nó kém đi—thậm chí còn khiến nó trở thành một trong những đêm đáng nhớ và giàu cảm xúc nhất năm nay.

Bởi sự thật là: Scene này mạnh bằng chính những con người ở trong đấy. Và ngày 10/4, mọi người đã xuất hiện—trong pit, trên sân khấu, vai kề vai, hét gào lyric, đổ mồ hôi và nâng đỡ nhau.

Gửi đến tất cả các band đã mang lửa, tất cả những ai đứng vững trong pit, và từng cánh tay giơ lên giữa dòng người—chúng tôi cảm ơn các bạn. Đây là của chúng ta. Hãy cùng nhau tiếp tục xây dựng nó.

Hẹn gặp lại lần tới. Không có Sói? Không vấn đề gì. Bầy Sói đã ở đây rồi.

Photos: Tran Khang

Bài viết liên quan \\\

Report

Chào mừng đến với Jaigontown: Một đêm nơi âm thanh, tâm hồn và sân khấu hòa làm một

“Jaigontown” không chỉ là một buổi hòa nhạc thông thường—mà còn là một lời tuyên bố. Dàn nhạc Jaigon Orchestra đã chứng minh rằng các ban nhạc Việt Nam có thể dàn dựng những màn trình diễn đẳng cấp thế giới mà không hề nao núng. Từ những màn trình diễn sân khấu đến những màn hát hò hỗn loạn, đêm nhạc là sự kết nối thuần túy, đánh dấu một chuẩn mực mới cho âm nhạc sống địa phương.

Đọc thêm »