“Thay Pin” – Đêm của Arrow Warehouse

Chương trình “Thay Pin” của Arrow Warehouse đã chứng minh tiềm năng của địa điểm này như một nền tảng mới cho bối cảnh nặng nề của Sài Gòn. Với các set nhạc mạnh mẽ từ bốn ban nhạc sống, đêm nhạc đã mang đến năng lượng, sự kết nối và một thông điệp mạnh mẽ: nhiều địa điểm hơn có nghĩa là nhiều tiếng nói hơn.

“Thay Pin” là một tuyên bố táo bạo từ một địa điểm mới được cải tạo tại trung tâm Quận Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh. Với mục tiêu trở thành trung tâm thường xuyên cho nhạc sống, Arrow Warehouse đã tái khởi động không gian của mình với một tầm nhìn rõ ràng: tạo ra một địa điểm đa chức năng kết hợp quán bar, quán cà phê, xe máy tùy chỉnh và cửa hàng phụ kiện, và quan trọng nhất là một không gian biểu diễn trực tiếp có khả năng đáp ứng nhu cầu ngày càng tăng của bối cảnh nhạc underground của thành phố.

Được dẫn dắt bởi hai nhân vật nổi tiếng trong giới hardcore và metal Sài Gòn, cả hai đều đã chơi trong nhiều ban nhạc heavy trong nhiều năm, Arrow Warehouse không chỉ là một địa điểm; mà còn là một dự án đam mê do các nhạc sĩ thúc đẩy dành cho các nhạc sĩ. Mục tiêu của họ? Để đảm bảo rằng bối cảnh alternative và heavy của Sài Gòn không bao giờ hết sân khấu để hét lên.

Do lịch trình dày đặc, nhóm của chúng tôi không thể tham dự buổi biểu diễn DJ và hip-hop mở màn và kết thúc sự kiện. Tuy nhiên, chúng tôi vẫn tập trung hoàn toàn vào các tiết mục chơi guitar trực tiếp và chúng tôi đã đến vừa kịp lúc để xem phân đoạn TRỰC TIẾP của buổi tối—một đội hình đa dạng gồm bốn ban nhạc thể hiện bối cảnh đang phát triển của cộng đồng âm nhạc heavy metal Sài Gòn.

MỘT VỤ NỔ TỪ QUÁ KHỨ

Nghệ sĩ đầu tiên biểu diễn trực tiếp trên sân khấu là Black Industries, và tác động của họ là ngay lập tức. Chỉ riêng tính thẩm mỹ của họ đã đủ khiến người ta phải nhướng mày—một sự giao thoa giữa tính sân khấu đen tối của Marilyn Manson và cơn thịnh nộ không được lọc của Slipknot. Với trang phục đầy đủ, sơn mặt và sự hiện diện không bị kiềm chế, họ đã lấy mẫu kim loại công nghiệp và biến nó thành thứ hoàn toàn của riêng họ.

Về mặt âm nhạc, Black Industries đã kết hợp những đoạn riff cơ học nặng nề với những kết cấu điện tử kỳ lạ, mang đến cho đám đông thứ mà họ không thường thấy trong bối cảnh địa phương. Phạm vi của ca sĩ đặc biệt ấn tượng: từ giọng hát trong trẻo, sạch sẽ đến tiếng gầm gừ sâu lắng. Họ đã chơi một số bài hát được đám đông yêu thích rõ ràng đã gây được tiếng vang với khán giả, tạo nên giai điệu năng lượng cao cho phần còn lại của đêm nhạc. Đối với chúng tôi, những người lớn lên trong thời kỳ hoàng kim của những ngôi sao nhạc metal đã đề cập trước đó, đây thực sự là lời nhắc nhở về cuộc sống mà chúng tôi đã sống khi còn là thanh thiếu niên.

ĐỘ CHÍNH XÁC KỸ THUẬT, NĂNG LƯỢNG KHÔNG NGỪNG

Tiếp theo là Hypertension, một ban nhạc tiếp tục phát huy đà phát triển mà họ tạo ra khi chơi mọi sự kiện có thể trong thành phố. Kết hợp sự phức tạp về mặt kỹ thuật của death metal với sự phân tích giai điệu và xương sống của metalcore, Hypertension ngày càng trở nên sắc sảo hơn qua mỗi buổi biểu diễn.

Buổi biểu diễn của họ tại Arrow Warehouse chỉ củng cố thêm danh tiếng đó. Mỗi đoạn riff đều sắc như dao cạo, mỗi đoạn phân tích đều đạt độ chính xác cao, và các chuyển tiếp giữa các nhịp độ được thực hiện với sự chuyên nghiệp đáng kinh ngạc. Và trong khi sự hung hăng là trung tâm, thì lớp giai điệu mang lại cho ban nhạc một lợi thế năng động giúp âm thanh của họ hấp dẫn từ đầu đến cuối.

Rõ ràng là ban nhạc này đang chuẩn bị cho những điều lớn lao hơn, và chúng tôi thực sự mong chờ bản phát hành sắp tới của họ. Với những màn trình diễn như thế này, Hypertension đang chứng tỏ mình là một trong những nghệ sĩ được trau chuốt và triển vọng nhất cả nước.

NGƯỜI ĐÁM ĐÔNG ĐÁM ĐỐC

Vào thời điểm Final Heaven bước lên sân khấu, địa điểm đã trở nên náo nhiệt, và họ đã không làm mọi người thất vọng. Kết hợp những giai điệu dày, drop tuned với tiếng guitar du dương và giọng hát truyền cảm, buổi biểu diễn của họ là một trong những đỉnh cao về mặt cảm xúc và thể chất của đêm diễn.

Khả năng khuấy động đám đông của họ thật phi thường—sàn diễn mở ra những mosh pit hỗn loạn nhưng vui tươi, trong khi những người khác hát theo hoặc chỉ để bản thân bị cuốn theo âm thanh. Ca sĩ của ban nhạc, cũng là một trong những người quản lý của Arrow Warehouse, đã mang đến một màn trình diễn cân bằng giữa kỹ năng kỹ thuật với sự hiện diện đầy uy lực trên sân khấu.

Đó là khoảnh khắc mà mọi người đều yêu thích, khi khán giả và nghệ sĩ cảm thấy hoàn toàn đồng điệu, và đó là một trong những chỉ báo rõ ràng nhất về những gì Arrow Warehouse đang cố gắng xây dựng: một không gian kết nối thực sự thông qua âm thanh.

ÂM THANH CỰU CHIẾN, NĂNG LƯỢNG MỚI

Kết thúc phần trình diễn trực tiếp của đêm diễn là Resurged Temptation, một ban nhạc có lịch sử gắn liền với nhiều gương mặt quen thuộc trong bối cảnh nhạc heavy rock Sài Gòn. Mặc dù họ đã có sự hiện diện không liên tục trong nhiều năm, sự tái xuất gần đây của họ (ý tôi là vậy) được đánh dấu bằng âm nhạc mới, một bản phát hành video gần đây và ý định rõ ràng là sẽ quay trở lại phong độ.

Về mặt phong cách, Resurged Temptation lao đầu vào dòng nhạc metalcore du dương của đầu những năm 2000—hãy nghĩ đến As I Lay Dying kết hợp với Killswitch Engage, nhưng với chất Việt Nam khiến họ trở nên khác biệt. Kỹ thuật chơi guitar của họ vừa giàu cảm xúc vừa hung hăng, những đoạn break được tính toán để phá hủy hố tối đa, và giọng hát của họ thô nhưng đầy nhiệt huyết.

Trong bối cảnh tràn ngập metalcore siêu hiện đại dựa trên những giọt tàn bạo và hiệu ứng điện tử, âm thanh của Resurged Temptation gợi nhớ một cách sảng khoái nhưng vẫn phù hợp. Rõ ràng là họ vẫn còn nhiều điều để nói và quan trọng hơn là còn nhiều trái tim để trao tặng. Chúng tôi háo hức muốn xem chương tiếp theo này sẽ đưa họ đến đâu.

Với sự ra mắt thành công của “Thay Pin”, Arrow Warehouse đã có bước đi đầu tiên mạnh mẽ hướng đến mục tiêu trở thành nền tảng cho giới underground Sài Gòn. Địa điểm này tạo nên sự cân bằng hiếm có: đủ thô để cảm thấy chân thực nhưng đủ tinh tế để hỗ trợ các buổi biểu diễn nghiêm túc.

Thực tế là nó được điều hành bởi những cá nhân thực sự gắn bó với bối cảnh đó mang lại cho nó một lợi thế độc đáo. Nó không chỉ là một không gian khác cố gắng bắt kịp xu hướng—mà là một nơi được xây dựng từ đầu bởi những người biết bối cảnh đó cần gì.

Nếu có một điều rút ra từ đêm diễn, thì đó là: càng nhiều địa điểm, càng tốt. Mỗi sân khấu mới là một cơ hội mới—để các ban nhạc phát triển, để khán giả mở rộng và để bối cảnh phát triển mạnh mẽ. Arrow Warehouse không chỉ mang đến cho chúng ta một ngôi nhà mới cho âm nhạc sôi động mà còn cho thấy những điều có thể xảy ra khi đam mê gặp mục đích.

Chúc cho nhiều đêm nhạc như "Thay Pin", nhiều ban nhạc sẵn sàng khuấy động hơn nữa, và nhiều người hâm mộ sẵn sàng xuất hiện hơn nữa, bất kể thời tiết, bất kể ngày nào. Chúng ta cùng nhau làm điều này—hãy giữ cho nó thật to, hãy giữ cho nó sống động, và hãy giữ cho nó là của chúng ta.

Photos: Tran Khang

Bài viết liên quan \\\

Album Review

XOI – The One Who Holds The Flame [2025]

XOI’s The One Who Holds The Flame is a moody, genre-blurring full of gloom, tension, and introspection. Self-produced and deeply personal, it slowly burns through rock, darkwave, and industrial sounds with haunting vocals and careful, intentional songwriting.

Đọc thêm »