Jaigon Orchestra – một ban nhạc đến từ Sài Gòn – chưa từng đứng yên. Khởi nguồn từ tình yêu dành cho ska, punk và chất điện ảnh sân khấu, họ dần định hình bản sắc riêng: những bản phối hoành tráng, giai điệu pop bốc lửa, và một thẩm mỹ trình diễn đậm tính trực quan. Từ những đĩa đơn đầu tay ngọt ngào như một cú “sugar rush”, đến giai đoạn bùng nổ cảm hứng từ My Chemical Romance, và giờ đây là một bảng màu Hồng Kông những năm 80 nhuốm ký ức nhạc rock Quảng Đông – hành trình Jaigon là sự hòa quyện đầy bản năng giữa nghệ thuật và cộng đồng.
Chúng tôi gặp gỡ ca sĩ chính kiêm nhà sản xuất Kiệt Trần tại phòng thu của anh để lật mở mọi tầng lớp của Jaigon: từ cái tên lạ tai, đội hình xoay chuyển, giai điệu nảy nở trên những chuyến xe máy, đến lý do vì sao “Công Bằng Cho Người Buồn”" lại sải bước như một cuộc diễu hành steampunk, và cách "Khu Phố Tàu" trở thành bức thư tình triệu lượt xem gửi đến Quận 5. Và rồi, là một cuộc trò chuyện sâu sắc hơn – về trưởng thành, về kiên trì, và về niềm tin bất biến vào một điều: tin vào quá trình.
Gốc gác: Ska, người cố vấn và cái tên Jaigon
Ethos:
Câu hỏi đầu tiên rất đơn giản, nhưng chúng tôi thật sự tò mò: cái tên “Jaigon” nghĩa là gì? Bởi thú thật, khi thử tìm kiếm trên Google, chúng tôi… không tìm thấy gì cả.
Kiệt (Jaigon Orchestra):
Tôi đoán là mình phải giải thích điều này một lần nữa rồi. “Jaigon” giống như cách bạn viết “Sài Gòn” theo kiểu Nhật vậy. Khi tôi thành lập ban nhạc này, tôi bắt đầu cùng Kore – không biết bạn còn nhớ anh ấy không, một anh chàng người Nhật. Ban đầu, anh ấy chơi trống còn tôi chơi guitar.
Khi tôi hỏi muốn đặt tên gì, anh ấy chỉ bảo đại khái: “Tùy cậu thôi. Gọi là ‘Orchestra’ cũng được.” Vì lúc đó chúng tôi đang thử chơi ska. Mà tôi lại rất mê Tokyo Ska Paradise Orchestra – bạn biết rồi đấy, ban nhạc ska lớn của Nhật. Cả hai chúng tôi đều chịu ảnh hưởng mạnh từ họ.
E:
Vậy các bạn gặp nhau thế nào? Cơ duyên bắt đầu từ đâu?
JO:
Anh ấy như một người thầy của tôi vậy. Vào khoảng năm 2018–2019, khi tôi còn đang tập trung sản xuất và sáng tác cho người khác, chính anh ấy là người giúp tôi trong phòng thu. Lúc đó, tôi chưa từng thực sự làm nhạc cho bản thân mình.
Và khi niềm đam mê dần lớn hơn, tôi đã đề nghị thành lập ban nhạc cùng anh ấy.
Rồi COVID ập đến, và anh ấy trở về Nhật. May mắn là sau đó tôi gặp Jason – anh ấy gia nhập nhóm và đồng hành cùng tôi từ đó.
E:
Cho đến nay, ban nhạc của bạn đã trải qua bao nhiêu lần thay đổi thành viên?
JO:
Tính đến hiện tại thì nhóm đã có ba tay trống, bốn tay bass, một nghệ sĩ saxophone và một nghệ sĩ trumpet. Và điều tuyệt vời là: một khi họ gia nhập, thì không ai rời đi cả.
E:
Vậy những thay đổi ấy có ảnh hưởng đến âm nhạc của các bạn không?
JO:
Không nhiều như bạn nghĩ đâu. Thường thì tôi viết nhạc với rất nhiều lớp nền – phần backing track khá dày. Nhưng khi biểu diễn live lần đầu, tôi mới nhận ra: mọi thứ nghe trống trải hẳn.
Vì tôi luôn muốn âm thanh hoành tráng như trong đầu mình. Nhưng khi chỉ có guitar, bass và trống trên sân khấu, cảm giác lại không trọn vẹn. Vậy nên tôi bắt đầu nghĩ đến việc bổ sung dàn kèn – để âm thanh vừa giàu hơn, vừa đúng tinh thần ska kiểu Mỹ hoặc Nhật. Và cũng giúp tôi đỡ phải “ôm” quá nhiều lớp nhạc nền một mình nữa.
Xây dựng một âm thanh khổng lồ
E:
Âm thanh hoành tráng của Jaigon đến từ đâu? Ai là người đầu tiên chơi ska cùng bạn?
JO:
Tôi thực sự mê âm thanh của một dàn nhạc. Nếu có đủ tiền, tôi thậm chí muốn “mua luôn cả dàn” – vì tôi thích mọi thứ: từ âm sắc đến cảm giác như đang đứng giữa một sân khấu nhà hát. Tôi bị thu hút bởi mọi thứ mang màu sắc sân khấu, hoành tráng và có chiều sâu.
Ngay từ đầu, tôi đã muốn chơi punk – nhưng với quy mô của một dàn nhạc. Thật ra, rất ít người làm điều đó. Và chính vì vậy mà tôi muốn thử. Ở độ tuổi đó, chỉ đơn giản là tôi thấy… nó nghe thật thú vị.
E:
Còn J-pop hay Cantopop thì sao? Một số bài trong album đầu tay của bạn nghe như thể bước ra từ manga vậy.
JO:
Ừ, đúng như bạn nói. Cảm hứng đó đến từ truyện tranh Nhật, phim hoạt hình và cả âm nhạc nữa. Lúc tôi lập ban nhạc cùng người bạn Nhật, tôi nghe rất nhiều punk rock Nhật Bản – kiểu như Locofrank, Hi Standard và Dustbox. Tôi cũng đắm mình trong d-beat – một thể loại tôi cực kỳ yêu thích. Vậy nên tôi đã cố làm thật “chắc tay” với thể loại đó trong album đầu tiên. Vì trong đầu tôi lúc ấy nghĩ: có thể sau album này tôi sẽ chán nó, rồi chuyển hướng. Nên phải dồn toàn bộ năng lượng vào một lần chơi cho đã.
E:
Nếu chỉ được chọn ba nghệ sĩ yêu thích nhất – những người ảnh hưởng mạnh mẽ đến bạn với tư cách nhạc sĩ – thì bạn sẽ chọn ai?
JO:
Trời, cái này khó đó nha! (cười) Nhưng có lẽ: đầu tiên là Avenged Sevenfold – ảnh hưởng rất lớn đến tôi. Rồi tới My Chemical Romance. Vì như tôi nói, họ kịch tính và sân khấu hóa mọi thứ. Và thứ ba… hừm, khó chọn quá… nhưng chắc là Billy Talent.
E:
Bạn thích nhất album nào của Billy Talent?
JO:
Có lẽ là album yêu thích nhất của mọi người, album thứ hai của họ, "Billy Talent II". Tôi đã "chôm" rất nhiều bài từ album đó (hahah). Tôi thậm chí còn có một đoạn trong "Chinatown" nghe giống như "Fallen Leaves" (hahaha).
E:
Bạn có thể mở ứng dụng phát trực tuyến ưa thích của mình và cho chúng tôi biết ba bài hát bạn nghe nhiều nhất hiện nay không?
JO:
Ừm, Johnny Pandora, một anh chàng rockabilly người Nhật. Tôi cũng bị ảnh hưởng rất nhiều bởi anh ấy. À mà, còn cả Beyond nữa, đó là một ban nhạc Quảng Đông từ thời Hồng Kông. Ca sĩ mất lâu rồi. Đó là nghệ sĩ yêu thích của khu tôi. Mọi người nghe nhạc của anh ấy mỗi ngày. Và Billy Talent nữa (hahaha).

Con đường của người viết nhạc: Giai điệu trên xe đạp và những đoạn nhạc ngắn
E:
Bạn có phong cách viết nhạc như thế nào? Vì nhiều người thường bắt đầu bằng vài hợp âm đơn giản rồi mới phát triển dần. Bạn có làm như vậy không?
JO:
Gần đây thì không. Dạo này tôi hay viết giai điệu ngay trong đầu trước. (cười)
Thường là lúc tôi đang đạp xe. Tôi sẽ giả vờ như đang gọi điện thoại – nhưng thật ra là đang hát lén vào điện thoại để thu lại. (cười lớn)
Sau đó khi về phòng thu, tôi mới cầm guitar và bắt đầu ráp lời. Hồi còn trẻ thì tôi cũng như bao người khác thôi – tạo ra một chuỗi hợp âm, rồi dựa vào đó để viết bài. Nhưng giờ thì giai điệu dẫn dắt tôi trước.
E:
Vậy lúc đó bạn chỉ nghe thấy giai điệu chính, hay bạn có thể hình dung ra toàn bộ bản phối như một dàn nhạc?
JO:
Phần lớn thời gian tôi chỉ nghe thấy phần giai điệu chính. Nhưng… đôi khi, trong giấc ngủ, tôi có thể nghe thấy tất cả – từ nhạc cụ, bè phối cho đến cả không gian âm thanh.
Phải đấy, mọi thứ hiện lên rất rõ.
Kíp Đào Hoa: Lời bài hát vui vẻ, dễ tổn thương
E:
Hãy quay lại album đầu tay của bạn – một album khá dài. Âm nhạc thì vui tươi, sôi nổi, nhưng lời thì lại rất riêng tư, đầy suy tư về các mối quan hệ. Vậy quá trình đó bắt đầu như thế nào? Việc viết lời thành thật như thế có khó không?
JO:
Bạn biết đấy, lúc đó tôi chỉ là một cậu bé… tan vỡ. (cười ngại ngùng)
Hồi ấy tôi rất dễ rung động, rất muốn cảm nhận tình yêu thương xung quanh – nhất là từ phụ nữ. Tôi nghĩ ai cũng từng như vậy ở một thời điểm nào đó trong đời.
Có một lần, tôi cố gắng thành thật và bày tỏ cảm xúc của mình – và rồi rất nhiều chuyện đã xảy ra. Tôi không tiện nói cụ thể, nhưng mọi thứ đủ để khiến tôi đánh mất niềm tin. Từ đó, tôi thấy mình không còn muốn yêu ai nữa. Mỗi lần muốn mở lòng với ai đó, trong đầu tôi lại nảy ra hàng loạt câu hỏi: “Họ là người thế nào?”, “Họ chơi với ai?”, “Liệu có đáng tin không?”…
Có người tỏ ra rất ngọt ngào, nhưng tôi không còn tin điều đó dễ dàng như trước nữa.
Và rồi, tôi không biết trút những cảm xúc đó vào đâu – nên tôi làm một album. Toàn bộ 15 bài hát trong đó, có khoảng 5–6 bài là rất riêng tư. Còn lại giống như phần “đệm” – để nâng đỡ câu chuyện chính (cười). Nhưng tất cả đều xoay quanh cùng một chủ đề.
Tôi cố gắng viết về một người – đặt tên, ẩn ý một cách khéo léo để không quá lộ liễu. Kiểu kiểu vậy đó.
Và rồi, tôi không biết nên đặt những cảm xúc đó vào đâu. Vậy nên tôi chỉ cố gắng làm một album về điều đó. Nhưng trong số 15 bài hát đó, 5 hoặc 6 bài rất riêng tư, còn lại thì như kiểu nhạc đệm hay gì đó (hahaha). Chúng có cùng một ý tưởng. Tôi đã cố gắng viết về một người, đặt tên một cách khéo léo mà không quá lộ liễu. Đại loại như vậy.
E:
Trong số 5–6 bài hát chính mà bạn nhắc đến, bạn bắt đầu bằng phần lời – rồi mới làm nhạc để diễn tả cảm xúc? Hay bạn viết nhạc trước, rồi mới tìm lời phù hợp?
JO:
Với album đó, tôi viết nhạc trước. Rồi sau đó mới tìm cách viết lời sao cho phản ánh đúng cảm xúc của mình. Nhưng ngay từ đầu, tôi đã biết rõ: 5–6 bài này sẽ là “linh hồn” của cả album.
Một sự tôn vinh của MCR, phong cách Sài Gòn
E:
Có thể nói đó là giai đoạn đầu của Jaigon: mái tóc sặc sỡ, không khí tươi vui, đậm chất pop-punk. Nhưng rồi bạn chuyển hẳn sang một miền khác – gothic, đen tối hơn, đầy cảm hứng từ My Chemical Romance.
Ý định ban đầu của bạn khi thực hiện dự án đó là gì? Bạn muốn tri ân họ với tư cách một ban nhạc? Hay là tái hiện luôn cả màn trình diễn, trang phục và âm nhạc?
JO:
Việc đầu tiên, tất nhiên là… tri ân ban nhạc mà tôi yêu thích nhất trên đời. (cười)
Nhưng ngoài ra, còn một thứ nữa tôi cực kỳ mê: steampunk. Tôi yêu thể loại đó chết đi được! Khi tìm game để chơi, tôi luôn ưu tiên mấy game có bối cảnh steampunk – kiểu buồn buồn, sương mù, đầy hơi nước, rồi robot cơ khí các thứ.
E:
Nghe phức tạp đó! Làm vậy có phải là một thử thách với bạn không?
JO:
Ừ, tôi nghĩ là thử thách lớn đấy! Tôi biết mình không thể làm tốt như My Chemical Romance – họ là nguyên bản mà. (cười)
Nên tụi tôi hay đùa là phiên bản của mình giống như… “phiên bản Shopee.” (hahaha)
E:
Chúng tôi không đồng ý lắm đâu – video và mọi thứ được làm rất chỉn chu. Vậy các bạn đã mất bao lâu để hoàn thành? Nếu bây giờ nhìn lại, bạn có điều gì muốn làm khác đi?
JO:
Tụi tôi mất khoảng hai, ba tháng. Tháng đầu tiên thì lo tìm tài trợ, quay phim, địa điểm các thứ. Tháng sau là quay – rồi dính đúng kỳ nghỉ Tết nên hơi lâu hơn. Tháng cuối cùng thì hậu kỳ, mix-master rồi phát hành.
Thật ra tụi tôi đã có bản nhạc trước khi làm video. Và nếu có một điều tôi muốn thay đổi, thì chắc là: tôi sẽ tập trung hơn vào nhạc – để video đi đúng nhịp hơn với âm thanh. Chứ lúc đó lo phần hình hơi nhiều.
E:
Rõ ràng đây không phải là một bản cover – chỉ phần hình ảnh gợi liên tưởng đến MCR thôi. Vậy cảm hứng cho bài hát thực ra đến từ đâu?
JO:
Tôi viết bài này trong mùa dịch COVID. Lúc đó tôi nhìn lại album đầu tiên – thấy nó toàn nói về tình yêu, về các mối quan hệ – mà tự dưng tôi thấy… chán. (cười)
Tôi bắt đầu nghĩ đến chuyện: tại sao mọi người thích phàn nàn về cuộc sống đến thế? Không phải họ muốn làm quá lên đâu, cũng không vì chuyện gì to tát – mà là do cách họ nhìn mọi thứ. Vậy nên tôi lấy chủ đề đó làm cảm hứng viết nhạc. Nhưng thay vì làm nó buồn hay nặng nề, tôi chọn cách thể hiện kiểu vui nhộn như một cuộc diễu hành. Một thứ bạn có thể… vừa buồn vừa nhảy múa theo. Chúng tôi giữ nguyên tinh thần steampunk – nhưng biến nó thành một thứ rực rỡ, đầy màu sắc.
E:
Bạn đã bao giờ chia sẻ video đó với My Chemical Romance chưa?
JO:
Chưa đâu! (cười) Nhưng chắc là nên thử ngay bây giờ quá! Biết đâu… (cười lớn)
Từ mái tóc sặc sỡ đến màu neon Hong Kong
E:
Từ ska tươi vui, mái tóc sặc sỡ, rồi đến steampunk đậm chất My Chemical Romance, giờ đây bạn lại xuất hiện với một hình ảnh hoàn toàn khác trong “Chinatown”. Chuyện gì đã dẫn đến sự thay đổi này?
JO:
“Chinatown” là một cú ngoặt – nhưng đồng thời cũng là một sự trở về.
Trong hai album đầu tiên, tôi chạy theo những thứ không thực sự là mình. Rồi đến một lúc, tôi bắt đầu soi chiếu bản thân rõ hơn – và nhận ra: không ai thực sự biết tôi đến từ đâu, nghe gì, lớn lên thế nào.
Tôi sống ở Quận 5, nơi mà mọi người hầu như không nghe nhạc Việt. Họ nghe nhạc Quảng Đông – thứ âm thanh vang lên mỗi sáng, từ nhà này sang nhà kia, từ karaoke đến quán ăn. Đó là văn hóa sống quanh tôi từ nhỏ.
Một hôm, A Dính vào phòng thu. Tôi bật lên đoạn guitar intro mà tôi nghĩ ra lúc đang lái xe. Rồi tôi làm tiếp phần beat, nhạc cụ. Khi A Dính nghe xong và bắt đầu hát theo, điệp khúc bật ra ngay lúc đó. Và thế là – trong vòng chưa đến 30 phút – tụi tôi đã có một bản nhạc hoàn chỉnh.
E:
Về cơ bản, môi trường xung quanh, gia đình và hàng xóm đã truyền đạt điều này cho bạn?
JO:
Hầu như vậy! Ai cũng nghe thể loại nhạc này mỗi sáng. Mỗi khi đi karaoke, họ cũng toàn nghe mấy bài đó. Vậy nên tôi đoán cả cuộc đời mình, cộng thêm 30 phút làm việc, đã tạo nên bản hit này. (hahaha)
E:
Các bạn đã đạt 1 triệu lượt xem và vẫn đang tiếp tục tăng. Cảm giác thế nào khi đạt được thành tích này? Và có gì thay đổi không?
JO:
Thật không thể tin được! Chúng tôi không ngờ lại được như vậy khi viết bài hát. Tôi biết nó sẽ được chú ý, nhưng không ngờ lại lớn đến thế. Giờ thì ai cũng biết mặt tôi rồi. Cô bán cơm tấm bên kia đường, chỗ chúng tôi ăn hôm trước, chỗ tôi ở, tất cả các quận 5, 6, 11, và tất cả các nhà hàng tôi yêu thích đều biết tôi rồi.
E:
Bạn có nghe thấy bài hát của mình ở khu vực xung quanh không, có ai đó đang phát nhạc ở nhà họ không?
JO:
Không phải tôi, nhưng bạn bè tôi thì có. Khi tôi đến câu lạc bộ bi-a, chỉ cần nhìn thấy mặt tôi là họ bật ngay bài hát đó, và mọi người đều nhìn tôi. (hahaha)
E:
Cá nhân bạn cảm thấy thế nào về điều đó? Bạn có tự hào về bản thân mình không? Hay bạn ngại ngùng về điều đó?
JO:
Tôi nghĩ là cả hai, anh biết đấy. Bạn bè tôi biết tôi ít nói. Tôi thường hơi hướng nội. Khi chúng tôi quay video, tôi phải ra đường nhảy. Tôi nhút nhát lắm. Tôi hỏi xem chúng tôi có thể làm ở nhà được không. Và họ cứ nài nỉ, nói rằng không lâu lắm đâu, cứ làm đi.
Tôi không thực sự thoải mái về điều đó, vì tôi cảm thấy đó không phải là môi trường phù hợp với mình. Khi lên sân khấu, tôi rất tự tin. Nhưng khi ra khỏi sân khấu, tôi lại sợ phải làm việc gì đó trước công chúng. Kỳ lạ thật, nhưng đó là sự thật.
Tất nhiên rồi, tôi tự hào lắm. Chúng tôi đã đi một chặng đường dài và làm được rất nhiều thứ trong hơn năm năm qua, và giờ đây chúng tôi có được bài hát này - bài hát lớn nhất của chúng tôi cho đến nay. Vậy nên, tôi thực sự tự hào.
E:
Các bạn dự định tiếp theo thế nào? Các bạn đã chuẩn bị bài hát mới chưa? Và nếu có, liệu chúng có cùng phong cách với "Chinatown" hay không?
JO:
Chúng tôi sẽ phát hành thêm một đĩa đơn nữa và sau đó sẽ phát hành toàn bộ album trong năm nay. Nhưng không có bài nào nghe giống "Chinatown". Tôi đã thử, nhưng tôi rất thích âm nhạc. Tôi không thể cứ mãi theo đuổi một phong cách âm nhạc. Nếu tôi làm cả album nhạc rockabilly, có thể tôi sẽ thấy chán. Vì vậy, tôi sẽ ra ngoài và thử nhiều thể loại. Có thể là một số bản ballad, hoặc có thể là một số bản nhạc rock thịnh hành, như Falling In Reverse. Hiện tại tôi rất thích âm nhạc của họ. Chúng tôi luôn cố gắng thử nghiệm âm nhạc của mình mà không bị giới hạn và xem nó dẫn chúng tôi đến đâu.
TỤP TẮC Records: Gia đình, Không phải Cạnh tranh
E:
Tất cả các video của bạn đều được thực hiện rất tốt. Có vẻ như mọi thứ đều được cân nhắc kỹ lưỡng. Ai là người đưa ra ý tưởng? Ý tưởng đó đến từ chính ban nhạc, hay bạn để các đạo diễn làm bất cứ điều gì họ muốn?
JO:
Tôi hoàn toàn để đạo diễn làm bất cứ điều gì họ muốn. Đôi khi tôi chỉ nói ra một vài ý tưởng của mình, và nếu họ thích, có thể họ sẽ đưa vào. Nhưng tôi luôn tin tưởng vào tầm nhìn của họ. Bởi vì đó là công việc của họ, họ hiểu rõ hơn tôi. Tôi cảm thấy đó không phải chuyên môn của mình. Vì vậy, tôi không cố gắng chỉ bảo mọi người cách làm việc của họ. Tôi nghĩ vậy, tôi đưa ra nhiều ý kiến đóng góp hơn, nhưng cuối cùng tôi luôn tin tưởng họ. Và cho đến nay, họ luôn làm ra những sản phẩm tốt nhất cho tôi. (hahaha)
E:
Theo chúng tôi hiểu, hầu hết các video của bạn đều do bạn bè thực hiện. Đúng không?
JO:
Ừ! Bạn bè của tôi đã luôn thực hiện các video của chúng tôi. Có: Tsoul Duy, Huy, Dính, Anh Trí, và Hồ Việt Quân, 5 anh chàng này làm tất cả các video của Jaigon.
E:
Bạn đã nhắc đến một vài cái tên quen thuộc. Những cái tên có liên quan đến TỤP TẮC Records. Có vẻ như đây không chỉ là một hãng đĩa mà các bạn đang điều hành. Nó giống như một vườn ươm cho các nhạc sĩ hơn. Các bạn thường xuyên gặp gỡ nhau, và cùng nhau làm việc trong âm nhạc và video của nhau.
Mối quan hệ này chỉ đơn thuần là tình đồng chí, hay là sự cạnh tranh thân thiện? Nó có khiến tất cả các bạn nỗ lực hơn và cải thiện kỹ năng của mình không?
JO:
Chúng tôi có sự cạnh tranh thân thiện, nhưng không phải theo kiểu cạnh tranh xem ai làm bài hát hay hơn hay video nào hơn. Ví dụ, khi thấy bạn mình có cây đàn guitar xịn hơn, tôi tự nhủ: "Hừm, chết tiệt, chắc mình phải mua cây mới được." Hoặc nếu ai đó mua Kamper (bộ phân tích ampli), tôi cũng phải mua một cái. (hahaha)
Vậy nên chúng tôi cạnh tranh nhau theo kiểu đó, xem ai có nhạc cụ tốt hơn. Nhưng âm nhạc thì chúng tôi luôn hòa quyện. Bài hát của tôi cũng là bài hát của họ, và ngược lại. Chúng tôi luôn cố gắng giúp đỡ nhau để tạo ra bài hát hay nhất có thể. Nếu tôi viết một bài hát, nhưng tôi không muốn hát, và tôi biết người khác sẽ hát hay hơn tôi, tôi sẽ đưa nó cho bạn tôi. Chúng tôi cũng cố gắng cùng nhau viết nhạc. Đó là tình bạn thuần túy giữa chúng tôi. Không hề có sự cạnh tranh nào trong quá trình sáng tạo cả.
E:
Sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này? Âm nhạc có thể rất riêng tư. Cái tôi có thể là một vấn đề lớn khi viết nhạc. Làm thế nào hai bạn vượt qua điều này và trở nên cởi mở với nhau như vậy?
JO:
Trở lại với những gì tôi đã nói với bạn trước đây. Khi tôi viết một bài hát, đó chỉ là góc nhìn của tôi về một điều gì đó hoặc một chủ đề nào đó, và tôi muốn biết những người xung quanh, những người cũng trải qua điều tương tự, cảm thấy thế nào về nó. Tôi luôn hỏi họ về mọi thứ để có thêm góc nhìn, để chúng tôi có thể tạo ra nhiều thứ khác nhau. Nếu tôi tự mình sáng tác "Jaigon", mọi thứ sẽ dễ dàng hơn. Nếu không có ai chỉ bảo tôi nên làm gì và không nên làm gì thì tôi thấy hơi nhàm chán.
Tôi rất thích nghe ý kiến của mọi người về mình để có thể làm tốt hơn. Sau ngần ấy năm, khi ai đó thành công, tôi cảm thấy mình cũng thành công theo! Nếu 7Uppercuts thành công, tôi cũng có việc để làm, nên điều đó thật tốt cho tôi. Và nếu tôi đạt được một số thành công, tôi lại có thêm nhiều việc để làm. Vậy nên càng tuyệt vời hơn!
E:
Ngày nay, ai là người chính mà bạn tìm đến để xin ý kiến khi có ý tưởng?
JO:
Thường là A Dinh và Aki. Những người đó hiểu rõ tôi, về công việc của tôi, thậm chí cả cuộc sống cá nhân của tôi. Họ biết về nó, và họ hiểu, nên họ có thể tận dụng tối đa góc nhìn đó.

Nhà sản xuất so với Nhạc sĩ
E:
Làm thế nào để bạn cân bằng giữa vai trò nhà sản xuất và nhạc sĩ? Chúng có ảnh hưởng lẫn nhau không?
JO:
Tôi vẫn cố gắng cân bằng, nhưng tôi vẫn thiên về vai trò nhà sản xuất hơn là nhạc sĩ. Đó là công việc chính của tôi. Đó là cách tôi tự nuôi sống bản thân, đó là cách tôi kiếm tiền để trả tiền thuê nhà và các thứ khác. Hy vọng trong tương lai, tôi có thể làm tốt với Jaigon, để tôi có thể giảm bớt việc sản xuất và tạo ra nhiều âm nhạc hơn cho ban nhạc của mình.
E:
Khi làm việc với nhiều nghệ sĩ khác nhau trong phòng thu, vai trò nhạc sĩ của bạn có được thể hiện không? Nghĩa là, bạn có thường xuyên gợi ý cho các nghệ sĩ về cách phối nhạc, những điều cần tránh, v.v. không?
JO:
Tôi luôn cố gắng làm việc cùng nghệ sĩ. Nói về mọi thứ. Tôi có thể gợi ý cách làm này hay cách làm kia để bài hát "hay hơn". Nếu không, tôi luôn có thể chuyển sang một khía cạnh khác của bản thân và làm bất cứ điều gì bạn muốn. Vậy nên tùy thuộc vào nghệ sĩ. Tôi không muốn mọi thứ diễn ra theo ý mình.
E:
Bạn thích cái nào hơn?
JO:
Tôi thích lựa chọn đưa ra nhiều gợi ý hơn. Vì nó khiến não tôi phải suy nghĩ, phải hoạt động. Điều này luôn tốt hơn.
Các sân khấu, thành phố và thị trường đồ cũ
E:
Hãy nói về các buổi biểu diễn trực tiếp một chút. Có buổi biểu diễn nào khiến bạn tâm đắc nhất không? Có thể là buổi diễn đầu tiên của bạn, hoặc là buổi diễn có đông khán giả nhất?
JO:
Tôi nghĩ điều tuyệt vời nhất, và cũng là điều tôi trân trọng nhất, là chương trình chia tay của Jason. Chương trình đó, bạn biết đấy, rất xúc động đối với tôi. Như tôi đã nói trước đó, anh ấy bắt đầu trở nên châu Á hơn mức bình thường. (hahaha)
Hơn nữa, tôi đã trở nên gần gũi với anh ấy hơn bao giờ hết. Sau hai năm bên nhau, tôi cảm thấy như chúng tôi đã trở thành những người bạn thực sự. Vì vậy, thật buồn khi anh ấy phải rời đi vào thời điểm đó. Nhưng tôi cũng cảm thấy vui cho anh ấy vì anh ấy đã tìm thấy tình yêu của đời mình. Họ phải quay lại và thực hiện sứ mệnh của cuộc đời mình. Và tôi rất mừng cho anh ấy. Anh ấy giống tôi ở một khía cạnh nào đó, một người rất kỷ luật và cũng rất nhút nhát. Vì vậy, tôi đã yêu cầu anh ấy thực hiện cú nhảy trên sân khấu tại buổi biểu diễn đó. Mọi người phải reo hò "Jason, Jason, Jason!" Và rồi anh ấy đã làm được. Đó là những kỷ niệm đẹp, thật đáng nhớ.
Ngoài ra còn có chương trình ra mắt album nữa. Hai người này rất thân thiết với tôi.
E:
Các bạn cũng đã biểu diễn ở Thái Lan và Đài Loan. Trải nghiệm đó thế nào với các bạn, và có khó khăn gì không khi tất cả lời bài hát đều bằng tiếng Việt?
JO:
Tôi không biết, vì tôi chưa bao giờ hỏi họ về điều đó. (hahaha)
Tôi chỉ cảm thấy mình thật may mắn. Tại sao họ lại mời tôi biểu diễn ở đó? Có lẽ Thái Lan khó hơn một chút. Người Thái không nói được nhiều tiếng Anh. Nhưng họ rất tốt bụng. Buổi diễn đầu tiên ở Bangkok hơi vắng. Điều bất ngờ là có một người hâm mộ cuồng nhiệt của chúng tôi ở Bangkok. Tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy anh ấy chỉ ngồi đó chờ. Hóa ra đó là một du học sinh trao đổi người Việt Nam. Trước đó chúng tôi không quen anh ấy. Vậy nên điều bất ngờ là vì không có nhiều người ở Bangkok đến xem buổi diễn. Chỉ có những nghệ sĩ biểu diễn. Vậy nên chúng tôi đã hỗ trợ lẫn nhau. Thật là vui!
Buổi diễn tiếp theo của chúng tôi là ở Korat, cách Bangkok khoảng ba tiếng lái xe. Ở đó tuyệt hơn nhiều. Chúng tôi biểu diễn ở một chợ áo phông cũ. Thật tuyệt vời! Rất nhiều người đến xem chúng tôi biểu diễn. Họ chẳng hiểu gì về những gì tôi đang nói, nhưng chúng tôi vẫn biểu diễn. Họ hiểu nhạc và họ rất vui. Họ cổ vũ chúng tôi, thật tuyệt vời.
E:
Bạn có mua được thứ gì thú vị ở chợ đồ cũ không? (hahaha)
JO:
Không, nhưng có anh chàng nào đó vừa tặng tôi một chiếc áo khoác xây dựng. (hahaha) Tôi vẫn giữ nó ở nhà.
E:
Theo ý kiến chủ quan của bạn, những chương trình đó so với các chương trình ở Việt Nam như thế nào?
JO:
Tôi nghĩ Việt Nam rất ủng hộ những tình huống như thế này. Khi chúng tôi mang một số nghệ sĩ nước ngoài đến đây, tôi cảm thấy rất tự hào về người hâm mộ của mình. Họ cổ vũ cho bất cứ ai, ngay cả những người họ không quen biết; họ vẫn cổ vũ cho họ. Hồi chúng tôi ở nước ngoài, không phải lúc nào cũng như vậy. Có lẽ vì rào cản ngôn ngữ hay gì đó.
Nhưng tôi rất tự hào về khán giả của mình. Khi chúng tôi biểu diễn ở Bangkok với ĐÁ SỐ TỚI và một ban nhạc Thái Lan khác, có lẽ chỉ có mười người đến xem buổi diễn. Sau đó, chúng tôi đưa ban nhạc đó trở lại Việt Nam, và đã có tới 400 người. Tất nhiên, khán giả rất vui mừng. Họ chưa bao giờ cảm thấy như vậy trong đời.
E:
Bạn có nghĩ rằng Thái Lan có lẽ hơi bão hòa với các chương trình biểu diễn không? Có rất nhiều thứ đang diễn ra ở đó. Có lẽ đó là lý do khiến lượng khán giả đến xem các chương trình của bạn ít hơn.
JO:
Tôi không thực sự biết về điều đó, và tôi có thể khẳng định điều đó là đúng. Tôi nghĩ người Thái thích đi xem những buổi diễn lớn, chứ không phải những buổi diễn underground nhỏ lẻ. Có rất nhiều điều như vậy diễn ra ở Thái Lan và mọi người đều rất giỏi trong lĩnh vực của mình, nên tôi gần như cảm thấy không ai đủ giỏi; mọi người không thể quyết định xem ai trước. Ngay cả những ban nhạc punk nhất cũng nghe rất trong trẻo và chặt chẽ. Không hề thô tục hay bụi bặm chút nào. Đó chỉ là cảm nhận của tôi, không thể nói đó là sự thật.
Với tôi, ra khỏi Việt Nam là một kỳ nghỉ. Nếu được chơi thì tốt; nếu không cũng không sao.
E:
Bạn có thể giới thiệu cho tôi bất kỳ ban nhạc SAE nào mà bạn đã khám phá trong chuyến du lịch của mình không?
JO:
Tôi rất thích các ban nhạc Đài Loan. Những người biểu diễn ở Sài Gòn gần đây, Un Avec Deux thật tuyệt vời. Tay guitar của họ đã thu âm cho buổi diễn của chúng tôi ở Đài Loan! Còn có ban nhạc Broken Flowers của Yuki nữa. Còn nhiều nữa, tôi chỉ cần nhớ hết là được.
E:
Còn các ban nhạc Việt Nam thì sao?
JO:
Người Việt Nam à? Mỹ (hahaha)
Chúng ta bị đánh giá thấp quá!
E:
Ừ, với một triệu lượt xem, bạn đúng là như vậy thật! (hahaha)
JO:
Chúng ta cần thêm nhiều hơn thế nữa! (hahaha) Tôi đùa thôi, tôi cần phải khiêm tốn.
Tiếp theo là gì – Saigon Bites – Lời khuyên cho các ban nhạc
E:
Bạn mơ ước được hợp tác với ai? Bất kỳ ai trên thế giới, dù còn sống hay đã khuất!
JO:
Tôi rất muốn được đứng trên sân khấu cùng My Chemical Romance. Tôi sẽ xem họ biểu diễn ở Malaysia vào năm sau, có lẽ vậy! (hahaha)
Có lẽ đó là một giấc mơ quá xa vời. Nhưng để hợp tác thì... Danh sách dài quá! Quá nhiều cái tên. Có lẽ là M. Shadows.
E:
Món ăn yêu thích của bạn ở khu phố Tàu Sài Gòn là gì? Mọi người nên đến đó ngay và thử món gì?
JO:
Ừm… Tôi phải chọn lựa thật kỹ. Có rất nhiều món ngon ở đó. Món đầu tiên, tôi không bao giờ chán cơm chiên trứng. Bạn có thể tìm thấy món này ở bất cứ đâu trên thế giới, nhưng ở Phố Tàu thì đúng là ngon nhất.
E:
Có chỗ nào đặc biệt không?
JO:
Cứ đến bất kỳ quán nào ở Quận 5, 6 hoặc 11 là được! Còn có cả Sủi cảo nữa! Thích lắm! Và dĩ nhiên là Dim Sum nữa, phải thử hết tất cả các loại.
E:
Câu hỏi cuối cùng, một câu hỏi thường gặp ở đây – Lời khuyên của bạn dành cho các ban nhạc trẻ bắt đầu vào năm 2025 là gì?
JO:
Cứ tin tưởng vào quá trình! Đừng vội vàng thành công. Đừng bao giờ chạy theo nó. Cứ chơi hết mình, rồi ngày đó sẽ đến. Tôi thực sự tin như vậy.
Bạn không thể đến phòng tập một ngày là trở thành Schwarzenegger được! Bạn phải tin tưởng vào quá trình này. Sẽ mất hàng tháng, hàng năm trời. Bạn vẫn phải kiên nhẫn, rồi mọi thứ sẽ đến. Đừng nghĩ đến tiền bạc và danh vọng trước, chúng sẽ đến sau.
TIN TƯỞNG VÀO QUÁ TRÌNH!
Cốt truyện của Dàn nhạc Jaigon là một nghiên cứu về chuyển động: từ kèn ska đến emo điện ảnh, từ nỗi đau khổ cá nhân đến thánh ca khu phố, luôn luôn bùng nổ mà không đánh mất nhịp đập của đường phố. “Công Bằng Cho Người Buồn” cho thấy sự tôn kính có thể mở ra ngôn ngữ mới như thế nào; “Khu Phố Tàu” chứng minh rằng những ý tưởng cộng hưởng nhất thường hiện hữu ngay trước cửa nhà bạn.
La bàn của Kiệt—giai điệu trước, thử nghiệm tự do, tin tưởng người nghe—giải thích tại sao mỗi thời đại đều mang âm hưởng riêng biệt nhưng không thể phủ nhận là Jaigon. Khi họ tiến tới một album mới mà không hề có ý định lặp lại chính mình, một câu thần chú vang vọng từ phòng thu đến sân khấu: tin tưởng vào quá trình.