Trước đây nổi tiếng với âm thanh crossover thrash hỗn loạn và phong cách biểu diễn sân khấu cũng không kém phần hỗn loạn (đúng vậy, những bộ trang phục Pikachu), Cút Lộn đã trở lại với một sản phẩm hoàn toàn biến hóa. Album đầy đủ mới nhất của họ, “Bắc Thảo”, đã loại bỏ những yếu tố kịch tính để thay vào đó là sự nặng nề thuần túy và không lọc—và qua đó, đưa họ lên một tầm cao mới trong cộng đồng underground Việt Nam.
Đây không chỉ là một sự thay đổi âm thanh—mà là một sự thay đổi về thẩm mỹ và cảm xúc. Nếu như những sản phẩm trước đây của họ bùng nổ với sự tinh nghịch của punk và năng lượng hóm hỉnh, thì “Bắc Thảo” lại mang một sắc thái nghiêm túc, u ám và đầy nội tâm. Cảm giác như ban nhạc đã lấy hết mọi adrenaline từ những ngày đầu và chuyển hướng nội tâm, khám phá nỗi đau, cơn thịnh nộ, và sự nặng nề của sự tồn tại qua những riff sắc bén và bầu không khí ngột ngạt.
Từ Thrash Punk đến Hỗn Loạn Post-Metalcore
Các sản phẩm trước đây của Cút Lộn có tốc độ cao, vui nhộn và đầy năng lượng — một sự pha trộn giữa punk và thrash với âm thanh không thể nhầm lẫn. Tuy nhiên, "Bắc Thảo" đánh dấu một sự thay đổi có chủ đích, đưa ban nhạc vào một lãnh thổ mới, mang âm hưởng của metalcore Mỹ đầu những năm 2000, đặc biệt là những nhóm như Converge, Botch, hay Modern Life Is War. Bạn có thể nghe thấy điều đó trong những âm thanh guitar bất đồng, cách các bài hát hạ thấp rồi lại trỗi dậy trong hỗn loạn, và sự biến động cảm xúc trong mỗi bản nhạc.
Điều làm nên sự khác biệt của Cút Lộn là cách họ địa phương hóa những ảnh hưởng này. Album không phải là một bản sao của post-hardcore hay metalcore phương Tây. Nó được gắn chặt với điều gì đó thô ráp hơn, thậm chí có thể là sự tuyệt vọng hơn. Dù có cố ý hay không, "Bắc Thảo" khai thác một sự căng thẳng đặc trưng của Việt Nam — cân bằng giữa truyền thống và sự nổi loạn, niềm vui và sự tàn phá.
Giọng Ca Mới – Cơn Thổn Thức Cảm Xúc
Một yếu tố quan trọng trong sự thay đổi này là sự gia nhập của vocalist mới Vui Qá, người mang đến một trong những yếu tố nổi bật nhất trong toàn bộ album. Trong khi các vocal trước đây thể hiện sự cuồng nộ và tốc độ, Vui Qá mang đến sự phức tạp cảm xúc, những tiếng thét xé họng, và những khoảnh khắc đầy căng thẳng qua lời nói.
Cách thể hiện của anh không phải là về kỹ thuật; mà là cảm nhận từng âm tiết. Nỗi đau và sự thất vọng trong giọng hát của anh không có vẻ ngoài của một màn trình diễn—mà giống như một người đang xử lý nỗi đau đớn trong thời gian thực. Dù anh đang gào thét vào hư vô hay thì thầm qua những chiếc răng nghiến chặt, bạn sẽ cảm nhận được, như thể bạn đang ở ngay đó, chìm đắm trong cơn bão.
Bắc Thảo Highlights
Trong khi Bắc Thảo là một album tốt nhất khi được thưởng thức trọn vẹn—nhịp điệu, tông màu và không gian của nó hoạt động như một câu chuyện liên tục—vài ca khúc nổi bật như những đỉnh cao cảm xúc và âm thanh:
- "Ngặt" mở đầu như một cơn ác mộng và không bao giờ buông tha. Có một cảm giác nghẹt thở ẩn sâu trong nhịp điệu, một sự sụp đổ có kiểm soát phản ánh chính tên của bài hát.
- "Chúc Em" có thể là album gần nhất với thứ gì đó "thánh ca", nhưng ngay cả khi đó, nó vẫn đẫm trong nỗi sợ hãi. Những đoạn riff sắc nét, nhịp độ trừng phạt, và những đoạn ngắt quãng như sự hối tiếc mà bạn không thể rũ bỏ.
- “Cà Phê Sáng” là một sự thay đổi về kết cấu, một bản nhạc có tâm trạng chơi đùa với không gian, sự bất hòa và nhịp điệu không theo quy ước. Có lẽ đây là khoảnh khắc thử nghiệm nhất của album—một thứ gì đó giữa giấc mơ và cơn hoảng loạn.
- “Trói” khép lại mọi thứ với cảm giác kỳ lạ. Những giai điệu không an ủi mà ám ảnh. Đó là một kết thúc phù hợp cho một bản thu âm có cảm giác giống một vòng xoáy cảm xúc hơn là một tập hợp các bản nhạc.
Sự hủy diệt tự tạo
Một trong những khía cạnh đáng chú ý nhất của “Bắc Thảo” là album được tự sản xuất hoàn toàn, với nghệ sĩ guitar Quang đảm nhiệm mọi nhiệm vụ về kỹ thuật và sản xuất. Điều này mang lại cho album một bản sắc âm thanh độc đáo—thô sơ, không thỏa hiệp và hoàn toàn không bị ràng buộc bởi vẻ hào nhoáng quá mức của nhạc hardcore hiện đại.
Bản phối có độ nhám, nhưng không bao giờ lộn xộn. Tiếng trống có cảm giác sống động, không bị lượng tử hóa. Tiếng guitar sắc nét và không ngừng nghỉ. Có một tính vật lý trong âm thanh mà bạn không thường thấy trừ khi những người đằng sau bảng điều khiển cũng là những người chảy máu trên bản nhạc.
Trong thời đại mà nhiều ban nhạc thuê ngoài mọi công đoạn sản xuất, tinh thần tự làm của Cút Lợn không chỉ mới mẻ mà còn cần thiết.
Một chương mới cho nhạc heavy Việt Nam
Điều mà “Bắc Thảo” chứng minh là Cút Lộn không chỉ là một ban nhạc hardcore địa phương chơi những bản riff nhanh trong những căn phòng nhỏ. Họ là một thế lực nghiêm túc, có khả năng ngang hàng với những người đồng cấp quốc tế của mình—và họ đã làm được điều đó theo cách của họ.
Trong bối cảnh âm nhạc heavy music đang ngày càng phát triển của Việt Nam, bản thu âm này giống như một cột mốc. Nó cho thấy điều gì xảy ra khi một ban nhạc chấp nhận rủi ro sáng tạo, phát triển mà không đánh mất bản sắc của mình và tin tưởng vào bản năng của mình. Đó là lời nhắc nhở rằng thế giới underground ở đây không chỉ sống động—mà còn đang biến đổi, trưởng thành và phá vỡ các bức tường.
Từ Thành phố Hồ Chí Minh đến Hà Nội và xa hơn nữa, có một làn sóng các ban nhạc heavy không ngại thể hiện bản thân. “Bắc Thảo” vừa là lời cảnh báo vừa là lời ăn mừng. Đó là âm thanh của một ban nhạc đang đốt cháy quá khứ của họ và xây dựng một thứ gì đó đáng sợ và đẹp đẽ thay thế.
Suy nghĩ cuối cùng
“Bắc Thảo” của Cút Lộn là một bản phát hành định hình sự nghiệp—và dễ dàng trở thành một trong những bản thu âm yêu thích nhất của chúng tôi trong năm 2024. Nó tàn khốc, chính xác, đầy cảm xúc và không thể bỏ qua. Cho dù bạn là người theo dõi lâu năm của bối cảnh Việt Nam hay là người tình cờ biết đến ban nhạc này lần đầu tiên, đừng nhầm lẫn: đây không chỉ là tiếng ồn.
Đây là một ban nhạc tái hiện âm thanh của nhạc hardcore vào năm 2024. Và chúng ta thật may mắn khi được chứng kiến điều đó.
Đánh giá: 9/10