“Càng kỳ quặc càng tốt. Càng độc đáo càng vui.”
Đó chính là khẩu hiệu cho chương trình Friday the 13th tại Tone Lab—và thành thật mà nói, nó không thể chính xác hơn. Với hai ban nhạc rất khác nhau trong chương trình—irihi và Skeleton Goode—đêm diễn thật hỗn loạn theo đúng nghĩa đen.
Không gian chật kín, khán giả rạo rực, và năng lượng lan toả – chân thực nhưng cũng tập trung, giống như một bữa tiệc mà mọi người đều đang cùng một tần số, dù chẳng ai quen ai.
Nằm khuất trong một con hẻm nhỏ trên phố Ngô Thời Nhiệm, ToneLab là một địa điểm khiêm tốn, nhưng lại rất phù hợp với buổi tối. Vì chỉ có chỗ đứng, nên mọi người đều đứng rất gần sân khấu hoặc rất gần.
Không có khoảng cách nào để tách mình ra khỏi màn trình diễn, và sự gần gũi ấy càng làm tăng thêm sức mạnh cho trải nghiệm. Âm thanh trong trẻo đến bất ngờ so với một không gian nhỏ như vậy: tiếng trống vang lên trong trẻo, âm trầm dồn dập mà không lấn át, và các giai điệu nhạc cụ được phân tầng vẫn rõ nét. Ánh sáng không cầu kỳ, nhưng vẫn hoàn thành tốt nhiệm vụ, cho phép âm nhạc tự nói lên tất cả.
irihi – Sharp Math-Rock và Sự tự tin thầm lặng
irihi mở màn đêm diễn với một set nhạc math-rock chính xác và nhịp nhàng. Họ canh nhịp rất chuẩn xác, và những pha chuyển cảnh vừa khó đoán vừa liền mạch. Tay trống và tay guitar đặc biệt ăn ý, liên tục chuyển đổi nhịp điệu mà không hề bỏ sót một nhịp nào.
Nổi bật nhất là giọng ca nữ của họ. Giọng hát của cô ấy đều đặn và tự tin. Không phô trương, nhưng sâu lắng. Sự hiện diện của cô ấy đã neo giữ toàn bộ sân khấu bằng một sức mạnh thầm lặng.
Và rồi đến tay bass. Anh ấy chơi toàn bộ buổi diễn với chân bó bột. Không ồn ào, không giải thích, chỉ xuất hiện, chơi nhạc và hoàn thành công việc. Không phải để đưa ra một tuyên bố. Đó là sự chuyên nghiệp thầm lặng ở mức cao nhất, và bằng cách nào đó, điều đó gây ấn tượng mạnh hơn bất cứ điều gì khác.

Skeleton Goode – Psychedelic Surf với Phong Thái Tự Tại
Sau một khoảng nghỉ ngắn, Skeleton Goode đã lên sân khấu. Một ban nhạc surf rock psychedelic gồm năm thành viên với bass, trống, guitar, keyboard và kèn. Vâng - là Kèn thật!
Âm thanh của họ như một sự hồi tưởng về thập niên 70, nhưng vẫn mang nét tươi mới, lôi cuốn. Họ không cần phải di chuyển nhiều trên sân khấu; âm nhạc đã làm điều đó. Phần keyboard và kèn tạo nên kết cấu phong phú mà không làm chen lấn bản phối. Mỗi thành viên đều hiểu rõ vai trò của mình và tự tin thể hiện nó.
Giữa buổi diễn, tay bass dường như bị thương hoặc kích ứng mắt. Nhưng cũng giống như tay bass của Irihi, anh ấy vẫn tiếp tục chơi. Không có gì cản trở được anh ấy. Chỉ cần điều chỉnh nhanh chóng, và ngay lập tức bắt kịp lại nhịp điệu.
Đó là lúc mọi chuyện sáng tỏ:
Cả hai ban nhạc đều có tay bass bị thương.
Một người ngồi bó bột. Một người chơi nhạc với vấn đề về mắt.
Cả hai đều giữ vững tinh thần ban nhạc bằng nguồn năng lượng kiên định, không lay chuyển. Thật trùng hợp ngẫu nhiên—nhưng bằng cách nào đó việc này làm làm chương trình trở nên thơ mộng hơn.

Encore – Khi Tất Cả Chuyển Động Là Một
Sau khi Skeleton Goode kết thúc tiết mục chính, đám đông bùng nổ với những tiếng hô vang "Thêm một bài nữa! Thêm một bài nữa!" Ban nhạc không hề do dự; họ ngay lập tức trở lại.
Màn encore đã thay đổi hoàn toàn bầu không khí. Mọi người bắt đầu nhảy múa, cười đùa và quên hết mọi sự e dè. Trong khoảnh khắc, việc ai đến xem ban nhạc nào không còn quan trọng nữa. Cả khán phòng như hòa làm một. Một khoảnh khắc chia sẻ, không che giấu và tràn ngập niềm vui.
Nó không phải là một đêm hoàn hảo. Và chính vì thế, nó lại trở nên khó quên. Một Thứ Sáu ngày 13 – bừa bộn, ấm áp, kỳ quặc, và chân thành đến tận cùng.
Lời và ảnh: Đoan Gia Huy








